Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

The Classic


Lãng mạn
Bộ phim mở đầu trong một buổi sáng đầy nắng và gió. Trong căn phòng có cửa sổ bám đầy dây leo và bầy bồ câu rúc ngay bậu cửa, Ji Hye đang mở chiếc hộp cất giữ những lá thư cũ kỹ của mẹ khi bà đi vắng. Trong lúc Ji Hye chạy ra nghe điện thoại, một cơn gió đã lật tung những lá thư, mở tung cuốn nhật ký về một thời con gái lãng mạn hồn nhiên của mẹ cô...

Ji Hye có một cô bạn thân nhờ viết thư tình cho bạn trai. Theo cách "cổ điển", sẽ có một ngày Ji Hye yêu chàng trai ấy. Đúng vậy...

Ji Hye viết thư tình cũng theo kiểu cách "cổ điển". Nào "mùa thu đang tới. Những cơn gió ngoài kia mang hương mùa thu ùa vào phòng em khiến em nhớ đến anh da diết"... Cô bạn bảo "ôi trẻ con quá... Nhưng trẻ con mới dễ thương". Ji Hye không biết anh bạn trai của bạn mình có thích không. Nhưng cô luôn thẹn thùng khi gặp anh ở trong nhà hát mỗi lần xem anh tập kịch. Cô chỉ dám chào lí nhí. Cô chỉ dám lén lút nhìn...

Hãy quay trở lại với quá khứ của mẹ Ji Hye: Ju Hee. Chuyện tình của mẹ Ji Hye cũng éo le như thế. Trong một mùa hè, khi về quê chơi Ju Hee quen một anh bạn trạc tuổi mình tên Jun Ha. Jun Ha cũng từ Suwon về quê nghỉ hè, chơi bắt bọ hung với đám bạn trai ở quê, vẫy tay chào cô nàng Ju Hee ngồi trên chiếc xe bò đang đi trên con đê. Ju Hee là con một ông nghị sĩ trong quốc hội, bố mẹ rất khó tính luôn giữ khư khư "cành vàng lá ngọc". Thế nên được Jun Ha nhận lời chở đi đến ngôi nhà ma, Ju Hee vui lắm. Jun Ha cũng thế, dù chẳng biết chèo thuyền cũng nhận lời đưa cô bạn gái sang sông đến ngôi nhà ma...

Những cánh đồng xanh phủ màu vàng lúa chín. Mặt sông êm ả xanh biếc phản chiếu những áng mây trôi. Ngôi nhà cũ nát với ánh nắng xen qua những khe cửa.... Và âm nhạc khiến ta như được nằm trên con thuyền trôi lững lờ... Cảnh đi chơi của Jun Ha và Ju Hee vừa lãng mạn (trong cơn mưa tầm tã), vừa vui nhộn ( không kém phần điên khùng khi cả hai hoảng loạn gào thét thấy "ma"... ) ...

Con thuyền trôi mất. Cơn mưa tầm tã. Ju Hee đau chân. Họ mắc kẹt lại bên bờ này của sông. Khi màn đêm buông xuống, bầy đom đóm bay vờn quanh, như khung cảnh thần tiên... Jun Ha tìm bắt chú đom đóm xanh tặng Ju Hee... Chút xao xuyến ban đầu như thế. Ju Hee tặng Jun Ha sợi dây chuyền làm kỷ niệm. Khi quay về nhà, Ju Hee bị bắt trở về thành phố. Họ chia tay nhau mà không kịp biết thêm gì về nhau.

Éo le
Anh bạn Tae Soo nhờ Jun Ha viết thư tình cho cậu ta. Ba mẹ Tae Soo bắt cậu làm quen con gái ông nghị sĩ. Jun Ha nhận ra trong tấm hình, Ju Hee đang cười tươi rạng rỡ.

Thế là Jun Ha viết những lá thư tình như cho chính mình. Dù bị ép buộc phải làm quen, nhưng Tae Soo lại bắt đầu có cảm tình với cô bé dễ thương kia. Vô tư, tinh nghịch với dáng cao lêu nghêu, Tae Soo chẳng hề nhận ra được ánh mắt của Jun Ha và Ju Hee khi chạm mặt...

Thế là Jun Ha gặp lại Ju Hee sau lần Tae Soo mời cả hai đi chơi... Có một cảnh mà tôi rất thích, khi mà Jun Ha, sau khi bỏ rơi cô bạn của Ju Hee để đuổi theo Ju Hee và Tae Soo về tới nhà. Khi Ju Hee định mở cửa, đèn đường bỗng tắt. Rồi lại sáng. Rồi lại tắt. Cô quay lại nhìn. Phía dưới đường tối om ấy, ánh đèn đường bỗng bật lên, hắt ánh sáng lên gương mặt tươi rạng rỡ của Jun Ha...

Câu chuyện của về mẹ của Ji Hye như thế... Còn đây là câu chuyện của Ji Hye. Trong một buổi sáng trời mưa, Ji Hye chạy trú vào một tàng cây lớn. Đang nép mình, cô thấy có bóng người khác từ xa chạy đến. Là Sang Min, bạn trai của bạn thân Ji Hye, chàng trai mà mỗi ngày Ji Hye vẫn viết thư tình ký tên bạn mình. Cô quay mặt đi. Nhưng Sang Min lò dò đến hỏi "phải Ji Hye không?"... Rồi cả hai cười bẽn lẽn. Rồi cả hai đội cơn mưa chạy đến thư viện... trong tiếng cười... theo những bước chân đồng điệu. Ji Hye thầm nghĩ "Sao đường đến thư viện gần đến thế..." Cô đã yêu Sang Min, dẫu biết điều ấy thật khó nói với cô bạn thân của mình...

Tình cảm là điều không thể nào giấu giếm. Ju Hee sợ gia đình không cho phép vì hai nhà đã hứa hẹn. Cô khóc sưng mắt vì bối rối trước tình cảm của hai chàng trai. Khi Tae Soo nhận ra rằng Jun Ha và Ju Hee yêu nhau, cậu nói với Jun Ha rằng, thôi thì hai người hãy cứ yêu nhau. Họ là những người bạn thân nhất. Họ chơi với nhau, chịu đòn cùng nhau, vui vẻ với nhau và cùng yêu một cô gái. Tae Soo chỉ lo sợ gia đình mình biết được. Suốt mùa hè, khi Jun Ha về quê, gửi thư lên cho Ju Hee đều ký tên Tae Soo cả...

Rồi ba Tae Soo biết. Ông ta nổi giận. Nếu bạn luôn bật cười vì Tae Soo luôn bỗng té khi đang chạy, đang đi hay đang đứng ( và luôn tự hỏi "chắc tại mình cao quá" ), bạn lờ mờ hiểu ra anh chàng cao lêu nghêu tinh nghịch ấy yếu đuối thế nào trước đòn roi tàn độc của người cha. Bạn sẽ hoang mang khi thấy Tae Soo rút sợi dây nịt ra để trước mặt Jun Ha vào sáng hôm sau. "Cậu muốn tớ làm gì với nó? Tớ sẽ giết nó, luộc nó lên, tiêm thuốc độc?" - Jun Ha bảo "Cậu nên bóp cổ nó" "Đúng, tớ sẽ bóp cổ nó. Và cậu biết không, sợi dây chuyền mà Ju Hee tặng cậu, là sợi dây chuyền ba mình tặng cô ấy"....

Buổi chào cờ, như thường lệ, Tae Soo vẫn ngất xỉu. Nhưng lần này, khi ngang qua chỗ Jun Ha, Tae Soo mở mắt ra, nháy mắt tinh nghịch, kiểu nháy mắt quen thuộc dễ thương hồn nhiên...

Nỗi buồn
Khi Jun Ha vào bệnh xá thăm Tae Soo, cậu không thấy anh bạn lêu nghêu của mình nằm trên giường bệnh. Jun Ha thấy Tae Soo treo cổ bằng sợi dây nịt...

Tae Soo được cứu sống. Nhưng Jun Ha ra đi. Để lại sợi dây chuyền trong phòng bệnh. Khi Ju Hee nhận ra điều ấy, cô vội vã rượt theo, nhưng cuộc diễu binh ngoài đường ngăn đôi họ...

Vài năm sau đó, không ai gặp ai... Rồi trong một cuộc biểu tình, Ju Hee vô tình gặp lại Tae Soo, trông rất hippie, lạ lẫm. Rồi cả hai ra sân ga khi biết Jun Ha đang lên đường ra chiến trận... Ju Hee chỉ kịp dúi vào tay Jun Ha sợi dây chuyền...

Nhiều năm sau. Jun Ha trở về. Anh hẹn gặp Ju Hee trong một quán cafe yên tĩnh. Anh hỏi cô có gia đình chưa. Còn anh thì đã hạnh phúc với người khác... Anh xin lỗi Ju Hee khi nghe cô nói cô chờ đợi. Và khi anh nói rằng, anh thấy bức tượng người chơi dương cầm trong quán, anh nhớ đến những kỷ niệm, Ju Hee bàng hoàng. Bức tượng người chơi dương cầm không nằm ở đó. Một đứa bé đang ôm nó đi nơi khác. Jun Ha không nhìn thấy đường. Anh đã mù vì quay lại tìm sợi dây chuyền trong một trận chiến đấu và bom nổ ngay trước mặt...

Với tôi, Cổ điển chỉ hấp dẫn cho đến khi Jun Ha để lại sợi dây chuyền trong phòng bệnh của Tae Soo. Những phần về sau lê thê và hơi "sến". Nhưng hẳn nhiều cô gái sẽ khóc đỏ mắt khi thấy Jun Ha như thế. Ju Hee cưới Tae Soo sau đó. Jun Ha chỉ cưới vợ sau khi nghe tin Ju Hee lấy chồng. Anh qua đời sớm, để lại một người con trai.

Cổ điển
Ji Hye vô tình nghe được câu chuyện của Sang Min khi đến căn tin. Từ cửa sổ căn tin nhìn ra, thấy được cây cổ thụ bóng lớn. Chỉ bán hàng ở căn tin nói, hôm nọ Sang Min đang ngồi trong căn tin, rất tốt bụng để lại dù cho chị, chạy ào ra ngoài mưa... Anh nhìn thấy có cô bé Ji Hye đang đứng trú mưa dưới bóng cây ấy.

Ji Hye đón nhận tình yêu của Sang Min. Cô cũng hạnh phúc biết tấm thiệp trong gói quà mà Sang Min tặng là dành cho cô chứ không phải cho cô bạn...

Ji Hye kể cho cho Sang Min nghe câu chuyện về mẹ của mình khi họ về miền quê nơi mẹ Ji Hye lần đầu gặp Jun Ha. Sang Min khóc đỏ mắt. Trong sự ngạc nhiên của Ji Hye, Sang Min đưa tay lên cổ, lấy sợi dây chuyền của ba mình để lại đeo cho Ji Hye...

Tôi đã nói với bạn từ đầu, phim Cổ điển làm theo công thức "cổ điển". Mọi tình tiết đều quen thuộc và cũ kỹ. Nhưng màu sắc, âm nhạc và diễn xuất của các diễn viên khiến bạn bị cuốn hút. Tôi rất thích Cho Seung Woo trong vai Jun Ha: anh diễn ngộ nghĩnh, chân thật vô cùng. Tôi cũng thích Lee Ki Woo trong vai Tae Soo vì nét ngô nghê, vô tư và tinh nghịch. Tôi thích Son Je Yin đóng vai Ju Hee hơn, vì sự hồn nhiên trong trắng dù hơi nhiều nước mắt. Thật sự, câu chuyện thời của của người mẹ tuyệt vời hơn bởi có những cánh đồng, bầu trời và đom đóm... Không chỉ vậy, có những đoạn hồn nhiên vô cùng, như khi Son Ye Jin chui ra khỏi chăn và tấm chăn vẫn còn phồng lên mộ ụ. Như khi Jun Ha đi bới phân bò bắt bọ hung rồi... trét vào mặt hai thằng bạn khi được Ju Hee mời đi chơi. Như khi Ju Hee và Jun Ha la hét vì "sợ ma"... những tình tiết nho nhỏ trẻ con như thế, bạn bắt gặp hàng ngày, nhưng không hề dễ để đưa lên phim khiến bạn cười được...

Tối về nằm mơ, thấy đom đóm bay đầy trời...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét